Cảm nhận về sách ‘’Mắt biếc‘’ của tác giả Nguyễn Nhật Ánh
Chắc hẳn Nguyễn Nhật Ánh là một tác giả không hề xa lạ đối với chúng ta. Ta biết đến ông nhờ những câu chuyện ông viết, nhờ những lời văn hết sức mộc mạc chạm đến trái tim bạn đọc. Với riêng bản thân tôi, tôi đã từng đọc rất nhiều cuốn sách hay của ông, nhưng có lẽ cuốn khiến tôi nhớ mãi đó là "Mắt biếc".
Cuốn sách viết về hai nhân vật Ngạn và Hà Lan, là những đứa trẻ bên nhau từ thời cởi truồng tắm mưa cho đến khi lớn. Một ngày nọ, Hà Lan phải lên thành phố học, còn Ngạn thì vẫn gắn bó nơi quê hương, nơi mà hai đứa trẻ ấy đã có biết bao kỉ niệm. Những tưởng Hà Lan sẽ cảm thấy lạc lõng, sẽ cô đơn khi thiếu Ngạn, nhưng ngược lại, Hà Lan đã nhanh chóng hoà vào chốn phồn hoa đô thị ấy. Hà Lan và Ngạn đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau gắn bó với chốn làng quê vốn mộc mạc, thế nhưng hai nhân vật như tồn tại ở hai thế giới khác nhau. Ngạn vốn là một người nhút nhát, rụt rè, sống nội tâm và chẳng có gì nổi bật. Trái lại, Hà Lan mang danh cô gái miền quê xa xứ nhưng lại đặc biệt mến thương chốn xa hoa thị thành. Cô dường như được sinh ra để dành trọn tình yêu cho những gì đẹp đẽ ở thành phố, nơi mà Lan lần đầu tiên đi học đã quay về miêu tả rằng “đó là nơi huyền ảo, đẹp lung linh gấp trăm lần quê mình”. Ngạn thích những gì cổ điển, những gì rụt rè, những gì âm thầm, những mối tình câm, ý tại ngôn ngoại. Ngạn thì vẫn âm thầm nuôi tình cảm với Lan, nhưng Lan thì lại đem lòng yêu say đắm chàng Dũng mất rồi. Nhưng cuối cùng, Hà Lan có Trà Long nhưng Dũng không ở cạnh cô. Những năm tháng khó khăn khi có Trà Long, Ngạn là người luôn ở bên chăm sóc, yêu thương cô. Thế mới cảm nhận được, tình yêu của Ngạn dành cho Hà Lan lớn đến nhường nào. Trà Long sau này là hiện thân của Hà Lan ngày trước, cô bé mang vẻ thơ ngây và cũng rất yêu quê hương. Ngạn nhận ra rằng mình đã có tình cảm với Trà Long, mong ngóng Trà Long học sư phạm ở thành phố trở về. Nhưng kết thúc lại khiến cho người đọc như rơi vào hố sâu buồn thẳm, Ngạn nhận ra mình chỉ yêu một mình Hà Lan mà thôi, hình ảnh Trà Long chỉ là gợi nhớ thoáng qua nên anh quyết định bỏ đi. Câu chuyện thật ngắn, chỉ vỏn vẹn vài chương nhưng thực sự khiến tôi ngẫm nghĩ rất nhiều. Hà Lan và Ngạn hệt như hai đường thẳng song song, họ đi qua đời nhau nhưng chẳng thể gặp nhau... Đây là một cái kết mở rất hay của Nguyễn Nhật Ánh, ông tạo cho người đọc sự luyến tiếc vì một cái kết chưa trọn vẹn. Cuốn sách đem đến cho tôi những câu chuyện hay về tình yêu, nó thật đẹp nhưng cũng đầy dang dở... |